Kết quả tìm kiếm cho "Cúi lạy hồn sông"
Kết quả 1 - 12 trong khoảng 309
Là loại cây đặc sản của vùng Bảy Núi, thốt nốt được du khách gần xa biết đến thông qua mẻ đường thơm ngọt đặc trưng. Tuy nhiên, người dân địa phương còn phát triển đa dạng sản phẩm từ loại cây độc đáo này.
Giữa nhịp sống hiện đại, ở ấp Phũm Soài, xã Châu Phong (tỉnh An Giang), ông Mohamad ngày ngày cần mẫn với nghề thổ cẩm truyền thống của đồng bào Chăm. Đôi tay ông không chỉ dệt nên những tấm vải hoa văn rực rỡ mà còn dệt cả ký ức, niềm tự hào của đồng bào.
1 xã ở trung tâm (Mỹ Hòa Hưng) và 2 xã ở vùng xa (Bình Giang, Bình Sơn) tạo thành tam giác nội địa, tượng trưng cho sự đa dạng không gian của đồng bằng: Vừa có cù lao sông lớn vừa có vùng đất biệt lập trong biển lúa.
Mấy năm trước, tôi tìm gặp bà Lê Thị Phương Thảo, người phụ nữ có ánh mắt luôn ánh lên niềm say mê, đang miệt mài bên khung dệt chiếu uzu của gia đình ở An Phú. Lần gặp lại gần đây, tôi ngạc nhiên khi thấy bà “làm mới” mình bằng cách sáng tạo sản phẩm thủ công mỹ nghệ từ cỏ bàng. Mỗi chiếc túi, chiếc giỏ ra đời không chỉ là vật dụng mà như mang hơi thở của đồng quê, thấm đượm tâm hồn người làm ra nó.
Xã Châu Phong (tỉnh An Giang) có đông đồng bào Chăm sinh sống, giữ gìn nhiều giá trị văn hóa đặc sắc. Những năm gần đây, nhờ sự quan tâm của Đảng, Nhà nước và nỗ lực vươn lên, đời sống đồng bào Chăm ngày một nâng cao.
Điện thoại di động hay các thiết bị điện tử giờ đây trở thành phương tiện để học tập trong kỷ nguyên số, vậy nên cấm đoán hay hướng dẫn học sinh sử dụng đúng cách đang là mối quan tâm của nhà trường, phụ huynh.
Hai người nuôi dưỡng đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi khi mới vài tháng tuổi. Giờ đây, Vũ đã thành chàng trai 18, được tuyển thẳng vào Trường đại học Sư phạm TP.HCM vì xuất sắc.
Giữa vòng quay hối hả của kiếp nhân sinh, tháng Bảy âm lịch trở về như tiếng gọi vọng từ miền sâu thẳm nhắc ta quay về bên mẹ - bên cha, về với nghĩa tình dân tộc, về với ngọn nguồn thương yêu và suối nguồn biết ơn, hiếu nghĩa.
Dân tộc Việt Nam, con người Việt Nam thấu hiểu và khát khao độc lập, tự do. Hơn một nghìn năm phong kiến phương Bắc đô hộ, hơn một thế kỷ thực dân Pháp, phát xít Nhật, rồi đến đế quốc Mỹ thay nhau giày xéo đất nước. Cái tên đất nước thì vẫn còn đó, nhưng không còn quyền tự quyết, nhân dân sống kiếp tôi tớ. Tổ quốc như bị khoét ruỗng từ bên trong. Người dân không có quyền, không có tiếng nói, không có cơ hội sống bình thường.
Cứ vào mùa nước nổi, những hộ dân sống nhờ sông nước lại tất bật với việc mưu sinh. Các sản vật mùa nước nổi được nhiều người ưa chuộng, góp phần mang lại nguồn thu cho bà con sau những chuyến lênh đênh thả lưới, giăng câu.
Khi phố phường chìm sâu trong giấc ngủ, ánh đèn vàng lặng lẽ trải dài trên những con đường vắng, nơi từng ngôi nhà đã khép cửa, im ắng thì ở chợ đầu mối Rạch Sỏi (tỉnh An Giang), một ngày mới vừa bắt đầu. Màn đêm đen, sương lạnh thấm vào da thịt, nhưng không khí trong chợ đã bừng lên bởi nhịp sống hối hả. Không có tiếng còi xe inh ỏi hay dòng người chen chúc, ở đây chỉ có tiếng rì rầm quen thuộc: Tiếng xe tải, tiếng người gọi nhau í ới, tiếng rao hàng vang vọng.
Mùa lũ, người dân ven biên giới nhộn nhịp với nghề buôn, lể ốc để kiếm thêm thu nhập lúc nông nhàn. Giờ đây, con ốc đồng quê đã trở thành món ngon đặc sản được tiêu thụ rộng rãi ở thành thị.